[SERIES FANFIC ZX] MẬT VỤ X / Chương 4: Hội thanh trừng (2)
[SERIES FANFIC ZX] MẬT VỤ X
  • Người đàn ông vừa đến là bác sĩ pháp y Cố Ngụy, “chủ nhân” của một tầng lầu chứa đầy những cái xác với đủ hình dáng vặn vẹo đáng sợ. Mọi người thường hay đùa, đây chính là “bộ sưu tập” của anh, Cố Ngụy cũng không hề bác bỏ. Thậm chí, chỉ cần có người bước chân vào Phòng pháp y, lập tức sẽ đối diện với ánh mắt soi mói của Cố Ngụy, và trên mặt anh luôn hiện lên mấy chữ: “Cấm làm dơ xác chết!”
  • Đúng vậy! Cố Ngụy mắc bệnh ưa sạch sẽ đến mức khiến người khác cũng phải chắp tay mà lạy! Tất nhiên, “bộ sưu tập” của anh cũng phải luôn sạch sẽ.
  • Trở lại hiện trường vụ án, sau khi nghe Cố Ngụy nói như vậy, K lộ ra biểu cảm có chút ngạo mạn xen lẫn hào hứng.
  • K
    K
    “Vậy sao? Vụ án lần này thú vị đấy!”
  • Cố Nhất Dã và Tiêu Tiểu Đào ở phía sau cũng đã tiến đến gần Cố Ngụy. Ba người chào hỏi nhau một chút, sau đó tập trung lắng nghe nhận định sơ bộ của Cố Ngụy.
  • Cố Ngụy
    Cố Ngụy
    “Trước khi phân tích tình hình dựa trên chuyên môn của tôi, tôi phải nhắc nhở cậu, K.”
  • Cả Cố Nhất Dã, Tiêu Tiểu Đào và K đều sửng sốt nhìn Cố Ngụy. K nhướng mày nhìn Cố Ngụy, vẻ mặt có chút thách thức.
  • “Nếu muốn bắt chuyện với Tiêu Tiểu Đào, có thể nói điều gì đó có lý hơn một chút được không? Xác định nguyên nhân dẫn đến cái chết của nạn nhân là chuyên môn của tôi, không phải của cậu ta.”
  • K lại nhướng mày một cái nữa, sau đó giả lơ nhìn đi nơi khác, phớt lờ sự vạch trần của Cố Ngụy. Cố Nhất Dã và Tiêu Tiểu Đào liếc mắt nhìn nhau. Cố Nhất Dã lại thầm nghĩ, với dáng vẻ của Tiêu Tiểu Đào, Cục cảnh sát xuất hiện thêm vài cái đuôi của cậu cũng chẳng có gì lạ. Trong khi đó, Tiêu Tiểu Đào nghĩ Cố Ngụy chỉ đang cố lấy lại mặt mũi cho Cố Nhất Dã mà thôi.
  • Kẻ độc miệng, phải có người độc miệng hơn mới trị được!
  • Cuối cùng, gác lại những câu chuyện phiếm, Tổ Mật vụ tiến về phía bên kia sườn đồi, nơi đối diện với hiện trường vụ án sáng nay.
  • Cố Ngụy đi đầu tiên trong đoàn, khoanh tay đứng nhìn xác chết nằm trong hiện trường đã được phong tỏa. Anh vừa nhâm nhi một ly sữa đậu nành vừa nói:
  • Cố Ngụy
    Cố Ngụy
    “Người chết khoảng hơn bốn mươi tuổi, nam giới, trên người xuất hiện nhiều vết thương như bị roi da quật vào, có chỗ lòi ra xương trắng. Trên cơ thể còn có các vết thương khác giống như nạn nhân từng ở trong trạng thái ẩu đả mạnh. Khung giờ tử vong có thể là từ ba đến bốn giờ sáng nay.”
  • Tiêu Tiểu Đào
    Tiêu Tiểu Đào
    "Tình trạng nhìn sơ bộ thì không khác gì xác chết bên kia đồi.”
  • Tiêu Tiểu Đào trầm tư một lúc rồi đáp. Trước mặt cậu, Phòng kỹ thuật hình sự đang tiến hành lấy mẫu hiện trường.
  • Tiêu Tiểu Đào
    Tiêu Tiểu Đào
    “Hơn nữa, xung quanh còn có vết bùn đất bị xới, có cả dấu chân… nhưng không phải của cùng một người. Hiện trường này có thể là hiện trường đầu tiên của vụ án.”
  • Cố Nhất Dã và K đồng thời nhìn về phía Tiêu Tiểu Đào, trong mắt hiện lên sự tán thưởng. Cố Ngụy liếc nhìn hai người bọn họ, chỉ nhếch miệng cười mà không nói gì.
  • Đây chỉ là kinh nghiệm sơ đẳng, có cần phải thể hiện sự ngưỡng mộ không thèm giấu diếm kia không? Tiêu Tiểu Đào cũng không phải lần đầu phá án!
  • Sau khi kết thúc công việc ở hiện trường vụ án, Cố Nhất Dã phân công công tác trong đội. Panda trực tiếp điều tra thân phận và các mối quan hệ của hai người chết. Tiểu Hà liên hệ với địa phương để xác minh một vài thông tin. Một vài đội viên khác sẽ tiến hành lấy lời khai của người báo án… Công việc diễn ra một cách khẩn trương, bởi theo lời Tiêu Tiểu Đào, hung thủ gây án có hành vi tương tự những kẻ giết người hàng loạt. Nếu không nhanh chóng điều tra, chỉ e là số lượng người chết không chỉ dừng lại ở con số hai.
  • Trên đường ở về Cục cảnh sát, Tiêu Tiểu Đào và Cố Nhất Dã không ngừng đưa về phía nhau những cái nhìn đầy nghi hoặc. Cuối cùng, Tiêu Tiểu Đào vốn hoạt bát, nhanh nhẹn, cũng chịu không được tò mò.
  • Tiêu Tiểu Đào
    Tiêu Tiểu Đào
    “Dã ca, anh nói xem, liệu K có thực sự quay về hay không?”
  • Cố Nhất Dã trầm ngâm không đáp, chỉ nhíu mày suy tư. Tiêu Tiểu Đào hiểu, những gì Cố Nhất Dã nghĩ đến cũng là những điều cậu nghĩ đến. Thế nhưng cậu vẫn muốn nghe anh nói.
  • Nhìn đôi mắt cún con đáng yêu của Tiêu Tiểu Đào, Cố Nhất Dã rốt cuộc cũng không nhịn được mà lên tiếng:
  • Cố Nhất Dã
    Cố Nhất Dã
    “Nếu K quay trở về, vì sao Cục trưởng Lương không cho chúng ta biết? Cả Cố Ngụy… vì sao anh ta lại bình thản như vậy?”
  • Tiêu Tiểu Đào khẽ gật đầu. Bọn họ không mấy khi đụng vào hồ sơ nhân sự của Cục cảnh sát, nhưng ít nhiều một người từ cõi chết trở về như K xuất hiện trước mặt bao nhiêu con người ở Cục cảnh sát, hẳn phải để lại dấu chấm hỏi to đùng đối với tất cả mọi người.
  • Cố Nhất Dã
    Cố Nhất Dã
    “Tiểu Đào, đang nghĩ gì vậy?”
  • Lần này, thấy Tiêu Tiểu Đào ngơ ngẩn không đáp lời mình, Cố Nhất Dã liền lên tiếng hỏi.
  • Tiêu Tiểu Đào nghiêng đầu, nói với Cố Nhất Dã:
  • Tiêu Tiểu Đào
    Tiêu Tiểu Đào
    “Dã ca, có thể hơi điên rồ một chút, nhưng mà… anh nghĩ K có phải là K không?”
  • Sự ngập ngừng, e dè của Tiêu Tiểu Đào khiến Cố Nhất Dã có chút buồn cười lại có chút không vui. Tiêu Tiểu Đào vẫn luôn giữ khoảng cách với anh như vậy, mặc dù bọn họ đã cùng nhau trải qua không ít lần đối diện với lằn ranh sinh tử.
  • Cố Nhất Dã
    Cố Nhất Dã
    “Sao lại điên rồ? Không phải chuyện gì cũng đều có khả năng xảy ra hay sao? Giới khoa học gia các cậu còn chưa khám phá hết bí ẩn của thế giới, không phải sao?”
  • Câu nói của Cố Nhất Dã lập tức khiến Tiêu Tiểu Đào cười tươi. Kỳ thực, sâu thẳm trong lòng Tiêu Tiểu Đào, cậu vẫn sợ bị xem như một kẻ lập dị, mà Cố Nhất Dã và K lại là những người chưa từng hoài nghi phán đoán của cậu.
14
Chương 4: Hội thanh trừng (2)